Bóng mưa

11/08/2011 § 2 bình luận


Ngày còn học lớp 12, tôi thường nghe Xone FM mỗi tối. Đợt đó thường phát một bài hát mà ngay trong lần nghe đầu tiên, tôi đã khóc vì lời bài hát.

Bóng mưa…

.

Đêm nay bình yên quá. Chợt nghĩ lại những chuyện trước đây, những vui buồn, những nông nổi hay những dại khờ. Có chút buồn khi giật mình nhận ra mình cũng đã 20 tuổi rồi, cũng đã đi xa cái tao đoạn đó một quãng đường dài.

Mạnh mẽ hay yếu đuối, tôi không biết. Chỉ biết là chưa bao giờ trái tim tôi muốn bỏ cuộc với yêu thương… rốt cuộc thì điều con người cần nhất vẫn là con người.

Người ở lại thì vẫn còn đây. Người đã đi thì không bao giờ về nữa. Kỉ niệm, hay kỉ vật, cũng chỉ luân phiên nhau, đến rồi đi, nhưng sao mà muốn khóc về nó, biết bao nhiêu lần.

« Read the rest of this entry »

Không thể nào khác…

04/08/2011 § 2 bình luận

Thật ra cho đến tận thời gian này, mình mới thấm thía ra nhiều điều, và thật sự là mình đã cảm thấy như chưa có lúc nào yếu đuối như bây giờ. Không sao, dù gì đi chăng nữa, cũng phải đối mặt và vượt qua mà thôi.

Hồi trước đọc tản văn “Một mình” của Marai Sandor, nghĩ rằng cái lúc đó tới, nhất định mình sẽ mạnh mẽ chịu đựng. Thế mà bây giờ mới thấy nó khó khăn hơn mình nghĩ nhiều. Dù sao thì cuộc sống mới sẽ khiến mình can đảm hơn, lúc nào đó nhìn lại, hi vọng mình đã không còn là cô gái trẻ với trái tim yếu đuối như bây giờ nữa.

Mình đã ngủ một mình từ năm 6 tuổi, cũng đã nhiều lần nếm trải nỗi cô đơn, nhưng lúc này đây mình bỗng trở nên nhỏ bé quá… Sợ hãi những thứ mà trước đây chưa từng nghĩ tới…

Đột nhiên, mình thậm chí còn không dám tự đi về một mình trên quãng đường dài, và không dám đối diện với căn phòng lạnh lẽo,… Nhưng mình đâu có thể dựa dẫm mãi vào bạn bè hay người yêu được. Dù sao cũng đã gần 20 tuổi rồi… Phải mạnh mẽ lên thôi. Phải cứng cỏi lên.

 

… là giây phút mà mọi người, đôi khi nghiến răng lại, dù không muốn – sẽ trở nên can đảm…

Where Am I?

You are currently viewing the archives for Tháng Tám, 2011 at Hà Jung | She's gone forever.