17 tuổi lần thứ 4

25/05/2012 § 2 bình luận

 

Ngày còn nhỏ, khi bố hỏi sau này con thích làm gì, mình chỉ nghĩ đơn giản là cô giáo hoặc bác sĩ. Năm mình học lớp 3 thì chị hàng xóm đậu ĐH, mình nhớ là nhà chị liên hoan to lắm. Hồi đó cứ thấy các chị cấp 3 mặc áo dài đội nón lá đạp xe trên đường là mình lại hỏi bố rằng sau này con có được như các chị ấy không…

Lên cấp 2, trường xa nhà nên bố chở đi học. Trường lại là trường chuyên, không phải bài Toán nào mình cũng giải được. Thế là bố thành thầy giáo dạy Toán cho mình. Nhưng thời bố mẹ chúng mình học Toán không giống bây giờ, nhiều lần bố giảng mãi mà mình vẫn không hiểu. Thế là để bố giải toàn bộ rồi mình chép. Xong mình hỏi “Bố ơi bố còn bày Toán cho con đến bao giờ?”

Thời gian trôi thật là nhanh. Đến ngày mình lên cấp 3 thì bố cũng là người chở đi may áo dài. Ngày khai giảng, mặc áo dài và xếp hàng đứng dưới sân trường Huỳnh Thúc Kháng, mình không sao tìm lại cảm giác ngày xưa, lúc nhìn các chị đội nón đạp xe trên đường bên những cây phượng đỏ rực. Nhưng mình biết bây giờ thì mình đã thành thiếu nữ rồi, bố không còn có thể chở đi học, không thể bày Toán và mình sẽ chỉ còn 3 năm nữa thôi là thi Đại học…

Cho đến ngày này 3 năm trước, ngày mình đã chính thức từ biệt 12 năm đèn sách, thì mình vẫn lần lữa không muốn rời xa tuổi thơ. Ngày còn đi học, mình luôn mong đến kỳ thi thật là nhanh, mong được bay nhảy và kết thúc những giờ Toán căng thằng, những giờ Hóa đau đầu và nhiều những cái tủn mủn vụt vặt nhưng khó chịu khác… Thế mà vào cái khoảng cuối, lúc những cây phượng trên sân trường bắt đầu nở hoa, mình bắt đầu giật mình bởi vì sắp đến giờ chia tay rồi…

Đời mình chưa bao giờ lại như thế. Phải, cái ngày tổng kết năm học lớp 12, khi ai ai cũng được mặc áo dài thì mình lại phải mặc áo sơ mi, bịt khẩu trang vì bị thủy đậu. Bây giờ nếu được làm lại, chưa chắc mình đã dám lên sân khấu và hát như ngày này năm xưa. Thời đó mình thật can đảm và mạnh mẽ. Mình và Wind InHeaven hát bài “Bay lên nhé”, bài hát mà hồi Tết đi karaoke, cả lũ hát lại còn mình thì khóc. Nhìn cả khối 12 đứng bên nhau và thả bóng bay, mình đã nói một câu như này “Chúc các bạn vượt qua kỳ thi thật tốt và thành công trong cuộc sống.” Khi ấy, mình rất muốn khóc, nhưng nếu khóc thì thật chẳng ra gì, mặt mình lúc đó trông rất kinh khủng và khóc lóc thì càng kinh hơn. Thế là mình chỉ vừa mếu máo nhìn mọi người đang ôm nhau khóc. Lúc đó hình ảnh của 12 năm đi học vụt qua tâm trí, những chiếc bánh mì 500 đồng ngoài cổng trường tiểu học, những bộ vở được đi thi vở sạch chữ đẹp, những trưa nắng xem xong phim “Bước ngoặt cuộc đời” rồi mới chịu đi học cùng -Phan Ngọc-… hay những ngày mùa đông Phương Dung’s và mình đội áo mưa tím tím đi ăn ngô nướng,…

Tất cả đã kết thúc. Mình nghĩ như vậy, và nhìn lên trời xem 1 loạt bóng bay bay lên. Từ nay mình sẽ không bao giờ có thể trở lại nữa. Cuộc đời mỗi người trong số chúng mình sẽ rẽ sang những con đường khác nhau và không còn được ở bên nhau nữa rồi.

.

3 năm đã trôi qua rồi… Mình đã bao lần muốn mãi mãi tuổi 17, 17 tuổi lần thứ 2, thứ 3, thứ 4, thứ 5… nhưng rốt cuộc ai cũng phải từ biệt cái vỏ nhộng để biến thành bướm và bay đi. Như mọi lần, cứ đến ngày 25-5 là mình lại thực hiện 1 cuộc hành trình nho nhỏ trở về với ký ức. Thời gian này, cứ xem clip của các em 94 chia tay trường là mình lại khóc. Không phải vì buồn bã hay tiếc nhớ, chỉ là mình muốn khóc cho tất cả những gì đã ở lại phía sau.

 

Where Am I?

You are currently viewing the archives for Tháng Năm, 2012 at Hà Jung | She's gone forever.