Người lớn và trẻ con

25/04/2010 § 5 bình luận

Người lớn, là bản thể rất nhiều năm về sau của trẻ con.

Trẻ con bé xíu, nhìn cái gì cũng rộng lớn, đường đi học trở đôi khi trở nên xa lắm trong đôi mắt trẻ con.
Người lớn đi nhiều, thế giới thu hẹp lại, thi thoảng đi qua ngôi trường cũ, đường đi học không xa và rộng như trong kí ức, vậy mà đi hoài vẫn thấy thật xa xôi…

« Read the rest of this entry »

Ngày 23 tháng 4 năm 2010

23/04/2010 § Bình luận về bài viết này


Bây giờ đã là 1h26, giờ này lẽ ra mình phải ngủ rồi. Nhưng mà thời gian này mình toàn thức khuya xem “Vượt ngục”.

Chẳng có gì đáng nói, mình chỉ hơi băn khoăn vài vấn đề.

Một entry chả có gì, nhưng mà mình cứ thích viết, vì không viết là không bộc lộ, không bộc lộ thì mình sẽ dần trở thành một con người có nội tâm bí bức như phòng giam của một tên tử tù :))

À thực ra cũng vài khoảnh khắc muốn gõ cái gì đấy lên cái mà ở trên Facebook gọi là “Bạn đang nghĩ gì?”. Nhưng mình hoàn hoàn ko có cảm giác gì khi đưa con trỏ vào cái ô đấy. Thật là nguy hiểm =)). Trời ạ, giá như 360 còn tồn tại thì tốt hơn rất nhiều. Bỏ cái fb này thì quá đơn giản. Nhưng bỏ lại 1688 friends thì không dễ dàng tẹo nào.

Hơi buồn, 30/4 này mình ko về Vinh. Có một số lí do nhưng chủ yếu vì mình đang rất bận.

Có một sự kiện đang đến gần :***. Yêu anh, yêu tình yêu của chúng ta.


Ở độ cao 10000m.

19/04/2010 § 3 bình luận

Ở độ cao 10 nghìn mét con người có thể làm gì?

« Read the rest of this entry »

Ngày 15 tháng 4 năm 2010

15/04/2010 § Bình luận về bài viết này


(:

. Cuộc sống ơi, tao yêu mày vô cùng. Tao muốn sống trong hạnh phúc. Tao muốn sống với những gì tao đã mơ ước. Tao muốn những gì tốt đẹp nhất.

Nhưng tao biết rồi sẽ có những lúc

đau khổ

tuyệt vọng

vấp ngã

cô độc…

đến điên dại…

. Tao mong mình có đủ can đảm để vượt quachịu đựng.

Chỉ thế thôi.

.

Ra Hà Nội, cuộc sống lại trở về với những vòng quay cũ. Hôm nay trên facebook bạn bè than phiền nhiều quá, khiến mình cũng buồn lây.

Chợt thấy cuộc sống của những con người đô thị thật phức tạphỗn độn.

Điều quan trọng nhất bây giờ của mình là cân bằng.

Đó là lí do vì sao, mình vẫn luôn mộng mơ, vẫn luôn cầu mong, rằng mình được sống ở thảo nguyên. Có đất trời, có sông suối, có bình yên.

Mình phải cân bằng.

Mình phải cân bằng.

Mình phải cân bằng.

Mình phải cân bằng.

Mình phải cân bằng.

Mình phải cân bằng.

Mình phải cân bằng.

Mình phải cân bằng.

Mình phải cân bằng.

Mình phải cân bằng!!!

Mình có gia đình, có bạn bè – những người rất tốt, có anh – người luôn chịu đựng những cơn giận dữ thất thường những ích kỉ hẹp hòi của mình và rất yêu thương mình, có mục tiêu để hướng đến…

Vậy sao mình toàn tự làm khổ bản thân như thế?

Phải cân bằng. Phải thanh thản.

Chỉ có thế mới có được hạnh phúc.

-. Một ngày gió lạnh.

“Tôi muốn quên đi tuổi của mình biết bao, khi mỗi ngày qua đi lại thấy mình già cỗi hơn”.

Ngày 12 tháng 4 năm 2010.

13/04/2010 § Bình luận về bài viết này

Hôm nay có hai dòng cảm xúc đặc biệt.

Trường cũ. Trường vẫn thế, chỉ có mình là khác đi. Nhìn những hàng cây đứng hiền hòa, chợt nghĩ, biết đâu cuộc đời giản đơn và bình dị, ko di chuyển như nó, có lẽ sẽ dễ dàng với con người hơn. Mình đi giữa sân trường, nhớ lại cái cảm giác này của một năm, hai năm, ba năm trước,…, nhẩm đếm như thể sợ quên mất, rằng mình đã có cả một thế giới tuyệt vời ở nơi đây. Chụp một vài bức ảnh rồi lại về, vương vấn quá. Nhìn các em mặc áo dài trắng đẹp đến mức mình muốn khóc, nhưng làm sao để bé lại bây giờ…?

Đô-rê-mon. Nhà mất điện, ko có việc gì làm, buổi chiều trời nắng ko đi chơi, nằm đọc truyện tranh. Cách đây lâu lắm rồi, cũng căn phòng ấy, cũng thành phố ấy, có một cô bé rất thích  vừa đọc Doremon vừa ăn cơm rang. Những món bảo bối, những cuộc phiêu lưu, những cảm xúc ban đầu…

19 tuổi. Sau bao nhiêu năm, vẫn là cảm giác ấy, cảm giác yên ổn một cách bình lặng khi đọc Doremon.

Và rồi lại nhớ, thèm đọc lại Conan, Sailormoon và Yaiba.. đến điên cuồng.

Tuổi thơ. Mình ko nhớ được nhiều, và hình như cũng ko có nhiều kỉ niệm. Ngày bé mình mờ nhạt và ngớ ngẩn lắm. Thế giới chỉ bao trọn trong ngôi nhà, nơi có những chú chó và có những quyển truyện tranh đọc đi đọc lại ko chán… 🙂

Không biết có phải là sự tình cờ ko, nhưng tối nay mở facebook lại thấy “Hội những người hâm mộ Doremon”.


.

Đấy. Hôm nay chỉ thế thôi, nhỉ.

Ngày mai ra Hà Nội, buồn.

– Những giấc mơ tuổi thơ cứ thế mà bay đi mất rồi.

Nhớ My All :*

11 tháng 4 năm 2010

11/04/2010 § Bình luận về bài viết này

Cả thế giới là em!

Mấy hôm nay mệt thật nhưng mà mình thấy vui. Thời gian gần đây tâm trạng mình hơi thất thường, lần này về nhà tận hưởng cảm giác bình yên, hi vọng sẽ cân bằng được nội tâm, mình phải chững chạc hơn lên. Quên mang máy ảnh về nên tạm thời chẳng có bức nào mới nhất cả.

Hôm qua cưới chú Thắng. Mình vui và an tâm lắm, mong rằng chú hạnh phúc, vậy là từ bây giờ bà thanh thản tuổi già được rồi. Nghĩ về mự Hà và Quỳnh  Anh, thấy thương và nhớ, nhớ ngày cưới cách đây 10 năm, mình bé bỏng như thế, giờ lớn thế này… Nhà mình 10 năm nay có mấy chuyện buồn, chuyện chú Thắng và mự Hà li dị ngày ấy mình chẳng buồn nhiều. Giờ hồi tưởng lại, thấy nhớ cái không gian cách đây vài năm, trước khi ông mất, gia đình mình thật đầm ấm. À hôm qua bố cũng hát karao, nhìn bố cùng mấy chú bác ôm vai nhau hát mình xúc động muốn rớt nước mắt. Tự nhiên chẳng thấy điều gì quan trọng bằng sự yên vui của người thân.

Tối qua đi dạo một mình. Nhiều kỉ niệm quá, mà thành phố thì lại bé nhỏ,… Mình cứ thế đi qua biết bao giai đoạn của cuộc đời, chẳng mấy chốc mà mọi thứ đều đổi thay. Nhận ra mình đã lớn mất rồi. Buồn về điều đó. Buồn về việc phải lớn lên, phải khôn ngoan, phải học quá nhiều thứ để sống được và sống hạnh phúc. Đời người phức tạp, bản thân mình cũng phức tạp, vậy nên phải sống như thế nào để đơn giản quả thực là một điều khó. Trước đây mình tự tin khi nghĩ rằng mình có thể nắm giữ tương lai trong tay, bây giờ ko hẳn là quá sợ hãi. Nhưng dường như mình đang trải qua một giao đoạn quan trọng trong cuộc đời. Mình vẫn còn sót lại những vỏ bọc quá khứ, đồng thời mỗi ngày qua đi, mình lại tự tạo thêm những vỏ bọc khác. Liệu vỏ bọc nào sẽ là vỏ bọc tốt nhất cho mình đây, khi mà mình ko thể đưa bản ngã của mình ra trước thiên hạ một cách hồn nhiên và ồn ào như  trước nay vẫn thế…


– Một ngày nắng ấm.

“Tâm phải tĩnh”.


Where Am I?

You are currently viewing the archives for Tháng Tư, 2010 at Hà Jung | She's gone forever.